14.06.2019 Views

Bộ đề thi thử 2019 môn Ngữ Văn - Từ ThS Đỗ Ngọc Thống, ThS Nguyễn Thành Huân gồm 49 đề có lời giải chi tiết (cập nhật đến 14.6.2019)

https://app.box.com/s/oluxh6eurjfnl6hnzmctvf8luhuf36wj

https://app.box.com/s/oluxh6eurjfnl6hnzmctvf8luhuf36wj

SHOW MORE
SHOW LESS

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

- Hôm ấy leo lẻo cái mồm hẹn xuống, thế mà mất mặt.<br />

Mục đích của thị mắng Tràng cũng chỉ vì miếng ăn. <strong>Bộ</strong> dạng thị trong con mắt của Tràng: “Hôm nay<br />

thị rách quá, áo quần tả tơi như tổ đỉa, thị gầy sọp hẳn đi, trên cái khuôn mặt lưỡi cày xám xịt chỉ còn thấy<br />

hai con mắt”. Cái “khôn ở thị là xin ăn nhưng không nhắc <strong>đến</strong> miếng ăn. Trước mắt mọi người thị gán cho<br />

Tràng cái tội bội tín. Câu: “Người thế mà điêu”, vừa nâng Tràng lên lại vừa đập Tràng xuống. “Người thế”<br />

chỉ con người ra dáng con người, đáng mặt nam nhi. “Người thế mà điêu!” lại bóc mẽ anh ta chỉ <strong>có</strong> bộ dạng<br />

bên ngoài là tử tế thôi. Tình thế ấy buộc Tràng phải chống chế, không muốn bị xem là thất tín, mất mặt trước<br />

mọi người:<br />

- Chả hôm ấy thì hôm nay vậy. Này hẵng ngồi xuống ăn miếng giầu đã.<br />

Tràng đã sập vào cái bẫy thị giăng ra. Chớp thời cơ, thị nói luôn:<br />

- Có ăn gì thì ăn, chả ăn giầu.<br />

Khi Tràng vỗ vào túi “rích bố cu”, “hai con mắt trũng hoáy của thị tức thì sáng lên, thị đon đả”:<br />

- Ăn thật nhá! Ừ ăn thì ăn sợ gì.<br />

Hỏi rồi thị tự “chốt” lại luôn. “Ừ ăn thì ăn sợ gì”. Như vậy với thị ăn vì thách thức chứ không phải vì<br />

đói khát! Thế là thị “cắm đầu ăn một chặp bốn bát bánh đúc liền chẳng nói chuyện trò gì”. Chi <strong>tiết</strong> ăn xong<br />

“thị cầm dọc đôi đũa quệt ngang miệng, thở” thật đắt. Nó vừa cho ta thấy hành vi văn hóa chẳng mấy đẹp,<br />

vừa cho thấy thị đói <strong>đến</strong> nhường nào. Lần trước gặp Tràng, thị cùng mấy chị con gái ngồi vêu ra ở cửa kho<br />

nhặt hạt rơi, hạt vãi, hay ai <strong>có</strong> công việc gì thì gọi <strong>đến</strong> làm. <strong>Từ</strong> “vêu” Kim Lân dùng thật tuyệt, tôi dám khẳng<br />

định không <strong>có</strong> một từ thay thế nào hay được như vậy. Thế nhưng thị vẫn “cong cớn” đùa lại với tràng, “vùng<br />

đứng dậy, ton ton chạy lại” đẩy xe và “ban phát” cái “liếc mắt, cười tít” khiến anh cu Tràng thích lắm, vì:<br />

“<strong>Từ</strong> cha sinh mẹ đẻ <strong>đến</strong> giờ, chưa <strong>có</strong> người con gái nào cười với hắn tình tứ như thế”. Nhắc lại <strong>chi</strong> <strong>tiết</strong> này<br />

để thấy, tuổi trẻ dù trong hoàn cảnh nào cũng khao khát hạnh phúc. Hai lần thị xuất hiện trước Tràng là “ton<br />

ton chạy lại”, “sầm sập chạy <strong>đến</strong>”, rất nhanh và bất ngờ. Một lần là giúp người, một lần là cứu mình. Kim<br />

Lân để cho thị xuất hiện như thế trái với hình ảnh người con gái đã được mặc định trong tiềm thức xã hội<br />

phong kiến:<br />

Em đi chàng theo sau<br />

Em không dám đi mau<br />

NGUYEN THANH TU PRODUCTION<br />

Sợ chàng chê hấp tấp<br />

Số gian nan không giàu<br />

(Chùa Hương, <strong>Nguyễn</strong> Nhược Pháp)<br />

Bước chạy cứu mình của thị được Kim Lân đẩy cao hơn nữa, khi Tràng đùa: “Làm đếch gì <strong>có</strong> vợ. Này<br />

nói đùa chứ <strong>có</strong> về với tớ thì ra khuân hàng lên xe rồi cùng về”. Anh Tràng chỉ nói đùa thôi thế mà thị ta về<br />

thật, đúng là: “Lộng giả thành chân”. Thị liều với số phận. Mà nói thực, khi cái chết cận kề như thế thì còn gì<br />

để mà lựa với chọn, suy với tính nữa, thị đã ở thế “cùng” rồi. Thị liều, Tràng cũng liều nhưng cũng không<br />

khỏi những giây phút chọn nghĩ: “Thóc gạo này <strong>đến</strong> cái thân mình cũng chả biết <strong>có</strong> nuôi nổi không, lại còn<br />

đèo bồng”. Quả đúng là khi đã liệu là bất chấp tất cả.<br />

c. Đằng sau vẻ chao chát, chỏng lỏn là một người phụ nữ nữ tính và giàu khát vọng<br />

Trang 5

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!