Bộ đề thi thử 2019 môn Ngữ Văn - Từ ThS Đỗ Ngọc Thống, ThS Nguyễn Thành Huân gồm 49 đề có lời giải chi tiết (cập nhật đến 14.6.2019)
https://app.box.com/s/oluxh6eurjfnl6hnzmctvf8luhuf36wj
https://app.box.com/s/oluxh6eurjfnl6hnzmctvf8luhuf36wj
You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
người và cuộc sống. <strong>Nguyễn</strong> Tuân <strong>có</strong> những cảm nhận về người lái đò mang nét độc đáo từ vẻ đẹp ngoại<br />
hình <strong>đến</strong> phẩm chất bên trong, không chỉ là người lao động khỏe khoắn từng trải nơi sông nước mà còn là<br />
một vị tướng tài ba trong những trận <strong>chi</strong>ến với con nước hung dữ.<br />
- “Nghệ sĩ tài hoa” là khái niệm để ca ngợi những người làm trong ngành nghệ thuật <strong>có</strong> tài năng xuất chúng,<br />
<strong>có</strong> phẩm chất hơn người được xã hội công nhận và tôn vinh. Người lái đò được ca ngợi là “người nghệ sĩ tài<br />
hoa” bởi tài năng đã đạt tới trình độ thuần thục, điêu luyện trong nghề lái đò vượt thác. <strong>Nguyễn</strong> Tuân luôn<br />
nhìn con người ở phương diện tài hoa nghệ sĩ để đối lập với những con người tầm thường, phàm tục. Với<br />
<strong>Nguyễn</strong> Tuân những con người bình thường khi thực hiện những công việc bình thường trong phạm vi nghề<br />
nghiệp của mình nếu đạt <strong>đến</strong> độ tinh xảo khéo léo mà người khác khó lòng theo kịp thì được coi là một người<br />
tài hoa.<br />
2.3. Cảm nhận<br />
- Vẻ đẹp nghệ sĩ của ông lái đò không phải là một người lái đò thông thường mà là một nghệ sĩ trong nghệ<br />
thuật sông nước như một nhạc sĩ tài hoa chỉ huy dàn nhạc trên con thuyền để vượt qua bản trường ca sông<br />
nước ào ạt kia. Sự tài hoa <strong>đến</strong> từng động tác thuần thục của ông lái đò mà <strong>Nguyễn</strong> Tuân gọi đó là “tay lái ra<br />
hoa”:<br />
+ Trước Cách mạng, <strong>Nguyễn</strong> Tuân tách rời cái đẹp khỏi cái <strong>có</strong> ích, <strong>đề</strong> cao cái đẹp thuần túy nhưng đó là cái<br />
đẹp của quá khứ. Ông tìm <strong>đến</strong> những con người tài hoa <strong>thi</strong>ên về lĩnh vực văn hóa nghệ thuật.<br />
+ Sau cách mạng, <strong>Nguyễn</strong> Tuân không còn say sưa chắt <strong>chi</strong>u cái đẹp cho một thế giới nhỏ bé, tù túng, nhà<br />
văn cảm nhận được cái rộng rãi bao la của đất trời, cái nhìn của nhà văn trở nên đôn hậu hơn. Ông đi tìm cái<br />
đẹp của những người lao động bình thường vì vậy quan niệm về cái đẹp của ông bớt đi sự phù phiếm từng<br />
bước <strong>đến</strong> với cái đẹp chân chính tiến bộ.<br />
- <strong>Nguyễn</strong> Tuân đã không đặt cho nhân vật của mình một cái tên riêng mà gọi bằng một danh từ chung là:<br />
“người lái đò” hoặc “ông đò”. <strong>Từ</strong> một con người nhà văn muốn người đọc nghĩ <strong>đến</strong> rất nhiều người đang<br />
lặng lẽ âm thầm cống hiến trí tuệ và sức lực của mình cho đất nước.<br />
- Người lái đò <strong>có</strong> ngoại hình khá đặc biệt: thân hình “cao to, gọn quánh như chất sừng chất mun, tay ông lêu<br />
nghêu như cái sào, chân ông khuỳnh khuỳnh như kẹp lấy một cuống lái trong tưởng tượng, giọng nói ào ào<br />
như tiếng nước trước một ghềnh sông”. Nhà văn không chỉ miêu tả ngoại hình mà còn nhấn mạnh vào sự gắn<br />
bó tình yêu với nghề sông nước của con người ấy. Đó là một linh hồn muôn thưở của sông nước này.<br />
- Người lái đò sông Đà là một con người giàu trải nghiệm. Đó là một tay đò lão luyện đã xuôi ngược trên<br />
sông Đà hơn một trăm lần rồi và chính tay ông giữ lái khoảng độ sáu chục lần. Ông hiểu sông Đà như hiểu<br />
chính mình, nhớ tỉ mỉ như đóng đanh vào tất cả những luồng nước của những con thác hiểm trở. Ông nắm<br />
chắc binh pháp của thần sông, thần đá và “sông Đà như một trường <strong>thi</strong>ên anh hùng mà ông đã thuộc từng<br />
dấu chấm câu, từng dấu chấm than và cả những đoạn xuống dòng”. Cuộc đời của người lái đò sông Đà cũng<br />
giống như một bản anh hùng ca hào hùng lãng mạn <strong>đến</strong> lạ kì.<br />
NGUYEN THANH TU PRODUCTION<br />
- Dưới ngòi bút của <strong>Nguyễn</strong> Tuân, mỗi một hòn đá là một tên lính thủy hung tợn, tên nào trông cũng ngỗ<br />
ngược, nhăn nhúm và sẵn sàng giao <strong>chi</strong>ến. Cả một trận địa đá với những âm mưu, thủ đoạn nham hiểm đã<br />
được bày ra để sẵn sàng dìm chết con thuyền. Sông Đà đã giao việc cho mỗi hòn, để chúng phối hợp thành ba<br />
trùng vi nguy hiểm:<br />
+ Trùng vi thứ nhất: sông Đà bày ra năm cửa trận, <strong>có</strong> bốn cửa tử, một cửa sinh, cửa sinh nằm lập lờ phía tả<br />
ngạn sông. Hàng tiền vệ, <strong>có</strong> hai hòn canh một cửa đá trông như là sơ hở, thực chất chúng đóng vai dụ <strong>chi</strong>ếc<br />
thuyền vào tuyến giữa. Ở trùng vi thứ nhất này sóng nước đóng vai trò chính để tiêu diệt <strong>chi</strong>ếc thuyền. Vừa<br />
Trang 5