Bộ đề thi thử 2019 môn Ngữ Văn - Từ ThS Đỗ Ngọc Thống, ThS Nguyễn Thành Huân gồm 49 đề có lời giải chi tiết (cập nhật đến 14.6.2019)
https://app.box.com/s/oluxh6eurjfnl6hnzmctvf8luhuf36wj
https://app.box.com/s/oluxh6eurjfnl6hnzmctvf8luhuf36wj
Create successful ePaper yourself
Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.
chao chát chỏng lỏng như mấy lần Tràng gặp ở ngoài tỉnh. Không biết <strong>có</strong> phải vì mới làm dâu mà thị tu chí<br />
làm ăn không?”.<br />
Sự xuất hiện của thị ở ngôi nhà đã dẫn <strong>đến</strong> những thay đổi không khí của cả xóm ngụ cư. Đầu tiên là<br />
“những khuôn mặt hốc hác u tối bỗng dưng rạng rỡ hẳn lên”, họ túm tụm bàn tán nói chuyện rồi cười lên<br />
rung rúc, những đứa trẻ ủ rũ thấy sự lạ lùng, chúng vội chạy ra xem và đột nhiên <strong>có</strong> đứa cong cổ gào lên trêu<br />
đùa. Đặc biệt sự xuất hiện của thị trong cuộc đời của Tràng đã khiến anh thay đổi, từ một anh cu Tràng hay<br />
<strong>có</strong> tật “vừa đi vừa nói”, thường “tủm tỉm cười một mình”. Đặc điểm ấy làm cho Tràng “hấp dẫn” với đám trẻ<br />
con vô tư, hồn nhiên xem anh như một đứa trẻ lớn hơn là chàng trai trong mắt các cô gái.<br />
Thị mang <strong>đến</strong> cho người đọc hơi thở mới của anh cu Tràng sau cái đêm tân hôn. Tràng thức dậy, đầu<br />
tiên đó là một cảm giác dễ chịu “trong người êm ái lửng lơ như người vừa ở trong giấc mơ đi ra”. Việc<br />
Tràng <strong>có</strong> vợ <strong>có</strong> lẽ là giấc mơ đẹp nhất đời anh. Đó cũng là cảm xúc rất tự nhiên và chân thật của một con<br />
người đang sống trong choáng ngợp trước hạnh phúc lớn lao và bất ngờ đã <strong>đến</strong>. Tràng cảm động khi thấy vợ<br />
và mẹ dọn dẹp lại nhà cửa nhất là khi nghe tiếng chổi tre quét từng nhát sàn sạt trên mặt đất. Mỗi nỗi lòng<br />
yêu thương, một nguồn vui sướng, phấn chấn đột ngột ngập tràn trong lòng. “Bỗng nhiên hắn thấy hắn<br />
thương yêu gắn bó với cái nhà của hắn lạ lùng. Hắn đã <strong>có</strong> một gia đình. Hắn sẽ cùng vợ sinh con đẻ cái ở<br />
đấy. Cái nhà như cái tổ ấm che mưa che nắng”. Nếu như ở trên niềm vui, niềm hạnh phúc <strong>có</strong> vẻ mơ hồ thì<br />
<strong>đến</strong> đây hiện hữu thật cụ thể trở thành nguồn sống của tâm hồn Tràng.<br />
Với bà cụ Tứ, thị đã thắp lên trong bà ngọn lửa của niềm tin và sự lạc quan. Chỉ <strong>có</strong> thể nói đó là một<br />
niềm tin bé nhỏ mà bất diệt, âm ỉ và dai dẳng tiếp thêm sức mạnh cho con trên sinh lộ cuộc đời. Và niềm tin<br />
đã chuyển hóa thành niềm vui. Bà vui trong công việc “sửa sang nhà cửa, vườn tược”. Nó khiến bà nhẹ<br />
nhõm, tươi tỉnh khác ngày thường, “cái mặt bủng beo u ám của bà rạng rỡ hẳn lên”. Bà đã chủ động tạo nên<br />
niềm vui đó trong ngày đầu tiên gia đình đón chào một nàng dâu mới. Bởi bà hiểu rằng, bắt đầu từ hôm nay<br />
đã đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc đời các con mình, chúng nó đã nên vợ nên chồng và cảm thấy mình<br />
phải vun vén cho hạnh phúc của các con. Trong bữa cơm, bà toàn nói chuyện vui, chuyện lạc quan, chuyện<br />
tương lai sau này.<br />
e. Thị gieo vào lòng người khát vọng <strong>giải</strong> phóng số phận<br />
Khi bà mẹ chồng đem ra một món ăn “hay lắm cơ” người con dâu “đưa mắt nhìn, hai con mắt thị tối<br />
lại” nhưng vẫn “điềm nhiên và vào miệng” như thể đó là món ăn xa xỉ mà bà mẹ khoe là “chè khoán”. Cái<br />
nhìn “tối lại” cho biết người con dâu biết thực chất món chè này vốn không dành cho người, những cử chỉ<br />
“điềm nhiên và vào miệng” đã cho thấy khả năng chịu đựng và chấp nhận hoàn cảnh của người phụ nữ này.<br />
Thị <strong>có</strong> thể không ăn, thậm chí <strong>có</strong> thể bỏ đi từ tối hôm trước khi nhìn thấy căn nhà rách nát mà thị không hề<br />
mong đợi, nếu như người đàn bà nầy chỉ nghĩ <strong>đến</strong> miếng ăn. Nhưng cũng như Tràng, người phụ nữ này ngoài<br />
khát vọng được tồn tại, còn <strong>có</strong> một ao ước mái ấm gia đình, <strong>có</strong> mẹ con, <strong>có</strong> vợ chồng dù <strong>có</strong> phải ăn cháo cám.<br />
Bữa cơm nghèo buổi sáng hôm ấy, thị cũng như bà cụ Tứ và anh cu Tràng <strong>đề</strong>u thấy một nỗi tủi hờn len vào<br />
tâm trí mình khi phải cố nuốt những miếng cám đắng chát và nghẹn bứ trong cổ. Song, thị cũng như hai mẹ<br />
con Tràng, <strong>đề</strong>u cố tránh nhìn mặt nhau, <strong>đề</strong>u không muốn làm người khác phải buồn đau hơn. Phải ý nhị lắm,<br />
phải tinh tế <strong>đến</strong> nhường nào thì mới <strong>có</strong> thái độ ứng xử đầy chất nhân bản như thế!<br />
NGUYEN THANH TU PRODUCTION<br />
Khi thị hỏi bà cụ Tứ về tiếng trống dồn dập, vội vã ngoài đình và biết đó là tiếng trống thúc thuế, thì<br />
ngay lúc này thị khẽ thở dài. Rồi chính thị là người đầu tiên kể cho cả nhà nghe chuyện: “Trên mạn Thái<br />
Nguyên, Bắc Giang người ta không chịu đóng thuế nữa đâu. Người ta còn đi phá cả kho thóc của Nhật, <strong>chi</strong>a<br />
Trang 7