22.08.2015 Views

Quẳng gánh lo đi và vui sống - How to stop worrying ... - Huyền Thoại

Quẳng gánh lo đi và vui sống - How to stop worrying ... - Huyền Thoại

Quẳng gánh lo đi và vui sống - How to stop worrying ... - Huyền Thoại

SHOW MORE
SHOW LESS

You also want an ePaper? Increase the reach of your titles

YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.

Phần thứ tưđi được ba năm thì ba tôi bị tai nạn mà mất. Trước khi ấy,người có sang chung với bạn một tiệm cà phê trong mộttỉnh nhỏ ở Missouri, v{ trong khi người bận đi buôn b|nở nơi kh|c, thì người bạn kia liền sang tiệm cà phê lại chongười khác rồi bỏ trốn mất. Một người bạn th}n đ|nhdây thép gọi ba tôi về ngay; và trong khi vội vàng, ba tôichẳng may bị xe hơi c|n ở Salines. Hai người cô tôi, vừagià, vừa nghèo, vừa hay đau, nhận nuôi ba đứa trong sốnăm anh em chúng tôi. Nhưng không ai chịu nuôi tôi vàem tôi hết. Chúng tôi bơ vơ trong tỉnh. Chúng tôi rất <strong>lo</strong> bịngười đời đ~i chúng tôi như thường đ~i những đứa trẻmồ côi. Nỗi <strong>lo</strong> đó th{nh hiện thực ngay. Trong một thờigian ngắn, tôi sống nhờ một gia đình nghèo trong tỉnh.Nhưng thời buổi khó khăn, vì }n nh}n của tôi mất việc,không nuôi tôi được nữa. Sau nhờ được ông bà Loftin dắttôi về nuôi tại trại ruộng, cách tỉnh độ 13 cây số. ÔngLoftin 70 tuổi v{ đau, phải nằm ở giường hoài. Ông biểutôi: “Hễ không nói dối, không ăn cắp và bảo gì làm nấy thìở m~i được”. Tôi thuộc lời ấy như lời Thánh kinh và theođúng như vậy. Tôi được đi học, nhưng ngay tuần đầu, mỗilần trở về nhà, la khóc khổ sở. Những bạn học chọc ghẹo,chế giễu c|i mũi lớn của tôi, bảo tôi l{ đồ ngu và kêu tôi làthằng “mồ côi thò lò mũi xanh”. Tức giận quá tôi muốnđ|nh tụi nó, nhưng ông Loftin khuyên tôi “Biết nhịn vàtránh cuộc xô xát, ẩu đả, là có một nghị lực tinh thần lớnlắm”. Tôi nhịn cho tới bữa kia một đứa nhỏ hốt bãi phâng{ trong s}n trường và ném vào mặt tôi. Tôi liền xông252

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!