22.08.2015 Views

Quẳng gánh lo đi và vui sống - How to stop worrying ... - Huyền Thoại

Quẳng gánh lo đi và vui sống - How to stop worrying ... - Huyền Thoại

Quẳng gánh lo đi và vui sống - How to stop worrying ... - Huyền Thoại

SHOW MORE
SHOW LESS

You also want an ePaper? Increase the reach of your titles

YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.

Phần thứ tưxuống xe. Tôi cũng không biết tên nơi đó nữa, nhưng thấycảnh tĩnh mịch yên ổn. Trong khi đợi chuyến xe về, tôi đingược một con đường có nhiều nhà cửa sang trọng. Đingang một nhà thờ, nghe tiếng đ{n du dương đ|nh bản:“Đêm tĩnh mịch”, tôi bèn vô. Trong nh{ thờ không có aihết, trừ người đ|nh đờn. Tôi lẳng lặng ngồi xuống ghế màkhông ai hay. Cây Nô-en trang ho{ng đẹp đẽ, chiếu sángra làm cho những đồ trần thiết chói lọi như những ngôisao lấp l|nh dưới |nh trăng. Nghe }m thanh dịu dang củabản đ{n v{ bụng lại đói - vì từ s|ng chưa ăn gì - tôi thiuthiu ngủ, giữa lúc tinh thần và thể chất đều mệt mỏi.“Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đ}u nữa. Tôi thấytrước mặt có hai đứa nhở quần áo tồi tàn, chắc lại đểngắm cây Nô-en. Đứa gái chỉ tôi nói: “Không biết có phảiông già Nô-en mang cô này lại không?” Thấy tôi ngửngđầu mở mắt, cả hai đứa đều sợ. Tôi vội bảo cho chúng yênt}m. Đoạn hỏi đến mẹ cha. Chúng đ|p: “Chúng em khôngcó ba m|”.Vậy ư? Vậy thì, trời ơi! hai đứa nhỏ còn khổ hơn tôinhiều. Thấy chúng thế rồi nghĩ tới tôi thế này mà cònthan thân trách phận, tôi thấy thua chúng. Tôi để chúngcoi cây Nô-en xong, dắt chúng lại một tiệm nước để giảikhát, và mua cho chúng ít kẹo, đồ chơi. Nỗi cô đơn củalòng tôi tự nhiên biến mất. Đ~ mấy tháng nay, nhờ haiđứa con mồ côi ấy, tôi quên hẳn cảnh ngộ tôi đi v{ được<strong>vui</strong> vẻ quá. Trong khi hỏi chuyện chúng, tôi nhận thấy260

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!