22.08.2015 Views

Quẳng gánh lo đi và vui sống - How to stop worrying ... - Huyền Thoại

Quẳng gánh lo đi và vui sống - How to stop worrying ... - Huyền Thoại

Quẳng gánh lo đi và vui sống - How to stop worrying ... - Huyền Thoại

SHOW MORE
SHOW LESS

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

Chương XIXSONG THÂN TÔI ĐÃ THẮNG ƯU TƯ CÁCHNÀO?Như đ~ nói, tôi sinh trưởng trong một trại ruộng ởMissouri. Cũng như phần đông nông d}n thời đó, songthân tôi làm lụng vất vả lắm. Má tôi dạy trong một trườnglàng, còn ba tôi làm trong một trại ruộng, mỗi th|ng được12 Mỹ kim. Má tôi chẳng những may đồ cho cả nhà màcòn phải nấu lấy xà bông cho chúng tôi giặt đồ nữa.Ít khi chúng tôi có tiền lắm – trừ mỗi năm một lần, lúcb|n heo. Chúng tôi đem bơ, trứng lại tiệm tạp hóa đổi lấybột, đường, c{ phê. Cho đến năm 12 tuổi, mỗi năm tôikhông có cắc rưỡi để tiêu riêng. Còn nhớ một lần đi coihội, tôi xin ba tôi được một cắc, m{ tưởng chừng nhưcầm trong tay tất cả vàng bạc, châu, ngọc của các ôngHoàng Ấn Độ.Tôi đi bộ non hai cây số để tới trường học, chỉ có mỗi mộtlớp. Mùa lạnh, tuyết đông d{y trên mặt đất, mà hàn thửbiểu nhiều khi chỉ 28 độ dưới số không. Thế mà cho tớikhi tôi 14 tuổi, không bao giờ tôi được một đôi gi{y caosu. Trong mấy th|ng đông d{i dằng dặc, chân tôi luôn275

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!