PHAI TRAI DUNG SAI - MICHAEL SANDEL
Phải Trái Đúng Sai - Cánh Cửa Mở Rộng- Bản dịch TIẾNG VIỆT PHẢI TRÁI ĐÚNG SAI là quyển sách best-seller tại Mỹ của giáo sư Michael Sandel, đại học Harvard. Sách bàn về vấn đề đạo đức dưới cái nhìn triết học. Tác giả đưa ra các vụ việc gây tranh cãi về vấn đề đạo đức để mổ xẻ dưới nhiều góc độ, theo quan điểm của các học thuyết triết học khác nhau, mỗi chương trình bày sâu về một học thuyết. Nhờ vậy, tư tưởng của Aristotle, Jeremy Bentham, Immanuel Kant, John Stuart Mill, Robert Nozick, và John Rawl được trình bày với sự rõ ràng và gần gũi, mà theo New York Times là "hiếm khi được giải thích dễ hiểu đến như vậy".
Phải Trái Đúng Sai - Cánh Cửa Mở Rộng- Bản dịch TIẾNG VIỆT
PHẢI TRÁI ĐÚNG SAI là quyển sách best-seller tại Mỹ của giáo sư Michael Sandel, đại học Harvard.
Sách bàn về vấn đề đạo đức dưới cái nhìn triết học. Tác giả đưa ra các vụ việc gây tranh cãi về vấn đề đạo đức để mổ xẻ dưới nhiều góc độ, theo quan điểm của các học thuyết triết học khác nhau, mỗi chương trình bày sâu về một học thuyết. Nhờ vậy, tư tưởng của Aristotle, Jeremy Bentham, Immanuel Kant, John Stuart Mill, Robert Nozick, và John Rawl được trình bày với sự rõ ràng và gần gũi, mà theo New York Times là "hiếm khi được giải thích dễ hiểu đến như vậy".
You also want an ePaper? Increase the reach of your titles
YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.
vụ án) - đã không bị thuyết phục bởi cả hai phản đối trên, ông ủng hộ việc
phải thực thi thỏa thuận, viện dẫn tính thiêng liêng của hợp đồng. Thỏa thuận
là thỏa thuận, và người mẹ ruột không có quyền phá vỡ hợp đồng đơn giản
chỉ vì cô đã thay đổi ý kiến.
Thẩm phán phản bác cả hai phản đối. Đầu tiên, ông bác bỏ quan điểm coi
thỏa thuận của Mary Beth là không tự nguyện, sự ưng thuận của cô vì một lý
do nào đó là sai lầm:
Không bên nào có ưu thế mặc cả. Mỗi bên có thứ mà bên kia muốn. Giá thực
hiện dịch vụ đã được hai bên đồng ý và đã đi đến được thỏa thuận. Không
bên nào ép bên nào. Không bên nào có chuyên môn để ép bên kia vào thế bất
lợi. Không có sự bất tương xứng trong quá trình thương lượng.
Thứ hai, ông bác bỏ quan điểm coi việc dùng tiền thuê đẻ giống việc bán trẻ
em. Thẩm phán cho rằng William Stern - người cha đẻ - không mua em bé
của Mary Beth Whitehead, ông trả tiền cho dịch vụ mang thai đứa con đẻ
của mình. “Khi sinh ra, người cha không mua đứa trẻ. Nó là con đẻ - thực sự
về mặt di truyền sinh học. ông không thể mua thứ đã là của mình”. Vì được
thụ thai với tinh trùng của William, em bé là con của ông - đó là khởi điểm
suy diễn của thẩm phán. Vì vậy, không có vụ mua bán trẻ con nào ở đây cả.
Khoản tiền 10.000 đô la trả cho dịch vụ (mang thai), không phải trả cho sản
phẩm (đứa con).
Thẩm phán Sorkow không đồng ý với ý kiến coi việc cung cấp dịch vụ như
thế là khai thác phụ nữ. Ông so sánh mang thai lấy tiền với việc bán tinh
trùng. Vì đàn ông được phép bán tinh trùng, phụ nữ phải được phép bán khả
năng sinh sản: “Nếu nam giới có thể cung cấp các phương tiện để sinh sản
thì phụ nữ cũng phải được phép làm vậy”. Nếu không được quyền làm thế -
ông nối - là phủ nhận quyền bình đẳng của phụ nữ trước pháp luật.
Mary Beth Whitehead xin phúc thẩm bản án ở Tòa án Tối cao New Jersey.
Với ý kiến nhất trí, tòa tối cao lật ngược phán quyết của Sorkow và tuyên bố
hợp đồng đẻ thuê là vô hiệu. Nhưng tòa cũng trao quyền nuôi dưỡng bé
Baby M cho William Stern với lý do đó là điều tốt nhất cho đứa bé. Không
xét tới hợp đồng nhưng tòa án tin rằng gia đình Stern sẽ nuôi dưỡng bé
Melissa tốt hơn. Nhưng tòa khôi phục quyền làm mẹ của Mary Beth
Whitehead, và yêu cầu tòa cấp dưới xác định quyền thăm con.
Khi viết ý kiến của tòa án, Chánh án Tòa án tối cao Robert Wilentz phủ nhận
hợp đồng đẻ thuê, ông cho rằng nó không thực sự tự nguyện, và cấu thành
hành vi bán trẻ em.