12.07.2015 Views

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS
  • No tags were found...

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

nhà thì chết như Phạm kỳ Vân.Nguyễn văn Trấn còn đăng nguyên văn đơn khiếu nại của bà Vũ đình Huỳnh(Phạm Thị Tề) trong đó có nói nặng về Lê đức Thọ.‘’Ông Lê đức Thọ đã nhân danh đảng hành động như nhà độc tài vô nhân đạo vớingay những người bạn, những người đồng chí đã cùng nhau chia sẻ gian lao trong nhàtù đế quốc, những đồng chí đã cưu mang chính bản thân mình trong những năm thángkhó khăn nhất của cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc. Chỉ vì họ đã suy nghĩ không giốngmình và đã dám nói ra những suy nghĩ ấy. Thật là đau đớn và tôi nghĩ nỗi đau đớn ấy selòng hàng triệu trái tim yêu tự do và công lý’’. (trang 332)* Sau khi trích dẫn ‘’đơn khiếu nại’’ của Phạm Thị Tề, Nguyễn văn Trấn cho rằngbà này làm một việc vô ích vì ‘’chớ hiến pháp và pháp luật bị coi như không có thì thưa’’với ai mà làm đơn’’. Ông cũng cho rằng có lẽ trong thâm tâm bà ta có ý ‘’viết một bảnán, như Nguyễn ái Quốc viết ‘’bản án chế độ thực dân vậy’’. (trang 333)* Nguyễn văn Trấn đã lên án chế độ bằng những lời lẽ không kiêng nể: ‘’Tội áccủa chế độ này, từ 40 năm nay thật nói không hết...’’ (trang 345)* Ông gọi những Nguyễn Hộ, Hồ Hiếu, Đỗ trung Hiếu và Linh Mục Chân Tín là‘’tử nạn của chế độ khi vui thì bắt, khi buồn thì tha’’. (trang 366)* Ông so sánh và thấy rằng ban đầu khi đảng cần đến người ngoài đảng hợp táctrong chính quyền, thì ít thấy những người đó bị khuyết điểm, Nhưng ‘’đến nay thì từchủ tịch xã, phường, đến chánh phó chủ nhiệm các khoa, trưởng, phó phòng hànhchánh, tuyệt đại bộ phận đều là đảng viên. Mà buồn thay, trong cái quốc nạn thamnhũng hiện nay thì có thể nói thủ phạm hầu hết là đảng viên, vì chỉ có họ mới có quyềnđể mà tham nhũng’’. (trang 368)* Về tình trạng tha hóa của giai cấp công nhân, Nguyễn văn Trấn khẳng định kẻtrách nhiệm chính là đảng chứ không phải họ: ‘’Chúng ta thường phê phán giai cấpcông nhân tha hóa, nhưng quên rằng chính Đảng, Nhà nước vô sản của ta đã làm thahóa giai cấp công nhân’’ (trang 384)* Vốn là một nhà báo có tài và năng nổ, Nguyễn văn Trấn cho người đọc có cảmtưởng rằng mục đích chính của cuốn sách ông viết là nhằm tấn công đảng và nhà nướcxã hội chủ nghĩa về quyền tự do báo chí mà điều 67 của hiến pháp đã quy định: ‘’Côngdân có các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp, tự do lập hội, tự dobiểu tình...’’ Mặc dù cái điều ấy cho thòng thêm câu ‘’phù hợp với lợi ích của chủ nghĩaxã hội’’. Ông viết: ‘’Đã nói tự do báo chí sao lại phải xin phép ? Chúng tôi rất khó hiểu vềquan niệm tự do của các anh. Đã xin phép thì không còn gì là tự do’’. (trang 390)* Ông đã không ngần ngại làm một việc so sánh với chế độ thực dân trước kia:‘’Điều rất khó hiểu là trong chế độ xã hội thuộc địa cũ trước đây của xứ Nam Kỳ(Cochinchine), người cộng sản đã dựa vào quyền tự do báo chí của chánh quốc (Đếquốc Pháp) mà ra báo ‘’L’Avant- Garde’’ (Tiền Phong) do đồng chí Nguyễn văn Nguyễnphụ trách, báo Le Peuple và báo Dân Chúng năm 1938 do đồng chí Nguyễn văn Trấnphụ trách mà không xin phép, chỉ có tờ khai báo đơn giản (simple déclaration) thôi. Cònngày nay trong chế độ xã hội chủ nghĩa, chế độ tự do mà những người kháng chiến cũkhông được quyền ra báo, làm báo, mặc dù hiến pháp đã quy định các quyền tự do củacông dân trong đó có quyền tự do báo chí. Thật là kỳ quặc!’’ (trang 392)* Ông còn đi xa hơn nữa và không biết sẽ dẫn tới đâu khi viết: ‘’Chế độ cai trịthuộc địa mở mang đầu óc cho dân tộc sống quá lâu dưới chế độ phong kiến lạc hậu.Và người Sài Gòn cũ, dân Nam Kỳ, sống với chế độ thực dân, đã có sự giác ngộ chínhtrị đạt được trình độ chín muồi rất sớm.(4) Bắc Hà như Trường Chinh, Lê đức Thọ180 PHẢN KHÁNG PHẢN TỈNH THỰC HAY HƯ

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!