12.07.2015 Views

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS
  • No tags were found...

You also want an ePaper? Increase the reach of your titles

YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.

lông che cho vợ thì cây đổ đè chết vợ ông.- Mưa anh ạ.- Kệ nó. Mưa thì mưa.- Lều của mình dột hết.- Anh yêu em giữa mưa, giữa bão, giữa trời long đất lở.(...) Bỗng Nguyệt kêu lên: Nước ngập hết rồi anh ạ. (...)Lập ở khá xa Sử, nên lúc trở về tôi lại đi lạc. Mưa vẫn trút ào ào...Tôi cất tiếng gọito nhưng không có tiếng đáp lại. Sấm sét nổi lên trên đầu. Lưng trời rách ra bởi nhữngtia chớp. Gió xoáy. Những ngọn cây quay ù ù như những cái đầu tóc của người điên.Tiếng cây đổ ầm ầm. Một gốc cây to nằm ngổn ngang trước mặt. Tôi hoàn toàn mấthướng về. Tôi sốt ruột muốn về với Nguyệt ngay tức khắc. Tôi ân hận đã bỏ Nguyệt màđi trong lúc giông gió. Dù có một ít kinh nghiệm ở rừng, nhưng tôi cũng chưa từng lâmvào cái cảnh hãi hùng như đêm nay: Lạc lối hoàn toàn.Mãi đến lúc tạnh mưa tôi cũng vẫn không về được lều. Tôi bắt đầu thấy ánh đènxa xa lấp loáng trong màn đêm. Đó là những toán an ninh đi cứu cấp. Họ biết trận mưađã làm bật gốc cây rừng. Đã có nhiều người chết vì bị cây đè. Tôi đã từng thấy một anhlính bị một nhánh cây gãy phóng ngay bụng như một lưỡi kiếm khổng lồ, trên TrườngSơn.Toán an ninh đến gần. Tôi kêu cứu. Họ đi tới và chập sau chúng tôi về lều.Nhưng tôi đã không tìm thấy chiếc lều hạnh phúc của tôi nữa. Loay hoay mãi lúc lâu tôimới tìm ra gốc cây và dưới những nhánh cây khổng lồ, chiếc lều mong manh của chúngtôi nằm bẹp dí. Tôi thét lên: Nguyệt! Nguyệt!Không có tiếng đáp. Một nhân viên an ninh trèo lên thân cây bò theo nhữngnhánh cây mà đu người xuống đất. Từ trong những nhánh cây ngổn ngang, anh ta gọira: Chết rồi! Ai chết ? Không biết ai chết trong này.Tôi đứng lặng ngắt, không còn biết nói gì, làm gì nữa....Phải đợi tới sáng người ta mới đem cưa đến cắt những nhánh cây để lôi xácNguyệt ra. Nó bẹp dí như nghiền. Tôi không còn nhận ra Nguyệt nữa.Năm tấm linh hồn đã quy tiên trong đêm mưa bão hãi hùng đó. Gã nhạc sĩClarinette cũng chung số phận của Nguyệt!...(Đến Mà Không Đến trang 113-116)Khi đã đến được bộ chỉ huy rồi, tác giả mới thấy những gì báo đài miền Bắc nóivề sinh hoạt văn học trong vùng giải phóng chỉ là láo khoét, và:‘’Té ra đài giải phóng gạt được cả bồ nhà. Tài thật. (...)Vô tới đây nằm mắc kẹt ởđây vì tỉnh quận giải phóng của ông Thọ đâu có rộng bằng cái bánh bẻng của bé gái lênba mà có sinh hoạt văn học. Không có văn học thì lấy gì để phê bình ?’’ (Đến Mà KhôngĐến trang 41)Sau khi thuật lại những điều bỉ ổi mà cấp lãnh đạo đảng đã làm, tác giả viết:‘’Bạn đọc tới đây có lẽ sẽ vứt sách tôi xuống đất mà chửi: Thằng nhà văn viếttởm quá! Nhưng sự thực còn tởm hơn nhiều, tởm đến mức độ tôi chỉ dám viết mộtphần. Không có nhà văn nào bịa nổi những chuyện như vậy, cũng không có con ngườinào làm những chuyện như vậy. Chính là bọn súc vật Hà Nội dồn những con người vàohang cùng và biến con người thành những con vật. Bạn thử nghĩ lứa tuổi mười tám haimươi đi kháng chiến chống Pháp, ra Bắc chín mười năm liền không biết đàn bà con gáilà gì. Trong khi đó các lãnh tụ ở Hà Nội vợ bé, vợ mọn tha hồ, bơ sữa no phè, lại còn cótên ủy viên trung ương là Nguyễn (Văn) Quyết dùng vi trùng giết vợ lớn để lấy con gáinuôi (Hãy giở báo nhân dân mà xem, tôi không nói bịa đâu)Và trong khi lính chết như gà toi trên Trường Sơn thì các ông tướng họp nhau205 PHẢN KHÁNG PHẢN TỈNH THỰC HAY HƯ

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!