12.07.2015 Views

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS
  • No tags were found...

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

Tác giả đã để gần hai trang để tả đủ mọi tật xấu của gã này, y có cái tên rất đànbà là Ngọc Bích. Xong rồi tác giả để hơn ba trang nói đến người thứ hai, một mụ đàn bàgóa tên Nần ‘’da trắng nhây nhẩy’’ lười biếng chuyên ‘’ăn cắp vặt’’:‘’Hai nhân vật đó, gã Bích và mụ Nần không ai trong làng không biết. Chẳng hiểuvì cớ gì, cậu tôi lại xếp vào đội ngũ cốt cán của giai cấp nông dân. Chúng ngồi trên hàngghế danh dự, đập bàn quát:- Mụ Tam, mày có biết tao là ai không ?- Thưa có, ông là ông Bích.- Con Tâm, con địa chủ gian ác, mày có biết tao là ai không ?- Thưa có, bà là bà Nần.Bên tay trái bà nội tôi và cô tôi, những người khác quỳ gối chờ tới lượt họ. Cứmỗi lần tiếng hô: Đả đảo...cất lên họ lại run bần bật. Chỉ có cô Tâm không hề run rẩy.Mẹ tôi nói rằng cô có cặp mắt tượng trơ trơ cùng thế gian. Lần đấu tố thứ hai bà và côtôi phải đứng dưới một cái hố sâu chừng nửa thước. Đứng ở dưới đó, dù con người cócảm giác mình là một sinh vật thấp hèn, tủi nhục, bị đầy ải. Ngay những người đàn ônglì lởm ở vào hoàn cảnh ấy cũng gục. Bà tôi ốm nặng rồi chết. Chỉ cô tôi là thản nhiên.Tôi hỏi mẹ:- Còn bố con thì sao ?- Bố con không như cô Tâm, bố con không chịu được nhục.Mẹ tôi trả lời, với một giọng buồn, chẳng ra chê trách, cũng chẳng ra thán phục.Mẹ tôi kể rằng bố tôi đã đau khổ ngay từ lần đầu tiên cậu Chính tới nhà bà nội tôi, chỉvào mặt ông mà nói:- Trước kia anh với chị Quế là vợ chồng. Bây giờ anh là kẻ thù giai cấp, không cóquyền đi lại với chị tôi. Nếu anh còn bén mảng tới nhà chị ấy, tôi sẽ ra lệnh cho du kíchbắt trói.Cậu nói xong tiếng trống cà rùng nổi lên, dinh tai nhức óc. Rồi tiếng hô uy hiếpvọng vào:- Kiên quyết đánh đổ địa chủ Đỗ Thị Tam.- Kiên quyết đánh đổ...Cậu Chính nhìn bố tôi hất hàm:- Nghe rõ chưa ?Bố tôi không trả lời.Cậu quát:- Đội hỏi có trả lời không ?Mặt bố tôi tái xanh, mồ hôi vã đầy hai thái dương nhưng vẫn im lặng. Lúc ấy côTâm bước lên:- Bẩm thưa đội, bây giờ chúng con biết thân biết phận, dù Đội không ra lệnhchúng con cũng không dám chơi trèo.Cậu Chính là đội trưởng đội cải cách. Lúc ấy đội cải cách là Thượng Đế, là Trời.Câu trả lời của cô Tâm làm thỏa mãn lòng tự ái của cậu. Cậu đi ra. Nhưng đội thiếu nhicòn ở lại, hô khẩu hiệu, đánh trống thị uy, và đồng thanh hát. Bài hát thế này:Cắt đứt là cắt đứtDứt khoát là dứt khoátKhông vương vấn giai cấp địa chủ...Bài hát ấy mới hợp với tình cảnh bố mẹ tôi làm sao ?...Dăm hôm sau, vào mộtđêm mưa, cô Tâm thu xếp cho bố tôi trốn khỏi làng:- Đi đi, em không chịu được nhục đâu. Muốn sống qua lúc này, phải chịu nhục.78PHẢN KHÁNG PHẢN TỈNH THỰC HAY HƯ

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!