12.07.2015 Views

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS
  • No tags were found...

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

vui nhục dục với Ngọc, người đàn bà giống như con thú xổ lồng thả lỏng bản năng trongnhững giờ làm tình bên người đàn ông mà nàng cho là ‘’một nửa kia của chính mình’’mà mình đã tìm lại được sau bao năm không biết đến tình yêu. Có lần nàng nói vớiPhan:‘’...Em khám phá ra mình là một kẻ cuồng nhiệt, mê đắm và táo bạo, giống nhưcon khủng long chuyển mình sau một ngàn năm ngủ vùi trong lòng đất. Nó tạo ra bão tốvà đổ nát.‘’Em ghê sợ cho cái luật bù trừ của Tạo Hóa.‘’Có những lúc em nhớ anh điên dại. Và thèm khát cũng điên dại. Cho nên anhđừng cười em về chuyện làm tình nhé. Đã vào cuộc là không chấp nhận sự dừng lại, dùchỉ một giây. Liên tục, mãnh liệt, và vắt cho kiệt hết tinh lực. Em ghét cái gì nửa vời...’’Chính những trang sách nóng bỏng tả chân các cuộc mây mưa (trên giườngcũng như dưới biển) này là cái cớ để cuốn tiểu thuyết bị thu hồi và liệt vào loại sáchcấm. Người ta bảo nó ‘’bị công luận lên án là truyền bá lối sống dâm ô đồi trụy’’. Nhưngnguyên nhân chính của việc thu hồi khó nói ra, đó là cuốn tiểu thuyết đã ám chỉ sự đầnđộn, ngu dốt và sự khắc nghiệt, đạo đức giả của những cán bộ đảng viên như Hùng vàcùng với Hùng qua hình bóng văn chương bóng bảy người đọc sẽ hình dung ra đảng,và cái xã hội do đảng tạo ra.Sau đây là một vài đoạn vắn trích từ cuốn tiểu thuyết Nổi Loạn:Cảnh thiếu ăn trong gia đình nữ bác sĩ Bích:‘’(Phan) Thiếu Úy bộ binh Quân Đội Sài Gòn cũ, hai lần bị thương, một miểng đạncòn nằm sâu trong đùi, ba năm học tập cải tạo, vợ là bác sĩ (Bích) nhưng lương khôngđủ nuôi ba đứa con. Cuối năm 1978 khi anh mới ở trại cải tạo về, gia đình ăn toàn bộtmì, bo bo, sắn. Chiếc xe đạp của anh như một con ngựa già lọm khọm. Hồi ấy mỗi khira đường thấy ai đi xe đạp bị trật xính lui cui bên lề đường tôi hay nhìn. Thường là tôigặp anh trong tư thế ấy...’’ (trang 243)Và đây một cảnh khác:‘’...Đứa chị nói: Đừng giở giọng tham ăn.Bích cười cười: Vậy chứ má thấy nó ham ăn má lại thương. Tại vì nó thiếu nêncái gì nó cũng thèm.Mấy đứa chị: Má đừng binh. Nó toàn giành ăn với tụi con’’.Đó là cảnh gia đình một bác sĩ ở miền Nam sau khi đã ‘’được giải phóng’’ 18năm. Còn đây là cuộc đời của dân trong vùng Ngọc sống khi còn ở ngoài Bắc với giađình trước 1975:‘’Quá khứ của tôi gắn liền với những lối mòn quanh co đỏ chói màu gạch, nhữngmái tranh lụp sụp ẩn hiện sau vòm cây thưa thớt, những con đê nhỏ, mương nước,những cánh đồng và đình làng...‘’Có nơi nào trên trái đất này con người phải chui rúc vào đống lá chuối khô đểngủ trong suốt mùa đông giá rét ? Trẻ con không có quần mặc, chỉ một chiếc áo vải tảtơi khoác ngoài đứng co ro trong gió ? Những bữa cơm quanh năm chỉ có cà muối vàrau muống ? Và người chết phải bó chiếu đem chôn ?‘’Có xứ sở nào trên mặt đất này, mà người dân cam chịu và hài lòng với kiếpsống hẩm hiu tăm tối như vậy ? (...)‘’Thế mà tôi vẫn sống vẫn lớn lên. Và lạ thay, giờ đây đàn ông lại quỳ dưới chântôi, van lậy, khóc lóc tỏ tình.‘’Chẳng lẽ những quả cà, những cọng rau muống, những con cua, con ốc, nhữngcủ khoai củ sắn kia đã tạo ra điều kỳ diệu ấy ? Tôi không tin như thế. Và tôi vẫn thầm62PHẢN KHÁNG PHẢN TỈNH THỰC HAY HƯ

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!