12.07.2015 Views

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS
  • No tags were found...

You also want an ePaper? Increase the reach of your titles

YUMPU automatically turns print PDFs into web optimized ePapers that Google loves.

- Đồ tồi! Anh có quyền gì mà nhốt tôi? Trả quần áo đây.- Loài dâm đãng thì cần gì quần áo.Ngọc gầm thét:- Tao mà ra được tao sẽ giết mày. Đồ hèn. Mày dám mở cửa không ?- Viết tự kiểm đi.Người chồng đã uống xong tách trà, chùi miệng rồi bỏ đi.Lát sau ông ta quay lại, đến bên cửa sổ ném vào một mớ giẻ rách đen nhẻm hôihám.- Quần áo của mày đấy.Ngọc nhặt miếng giẻ lên. Đó là cái áo ngủ bằng vải tám Ngọc đã vứt đi từ ba bốnnăm nay trong kẹt tủ. Nó đã bị chuột cắn nát, bị gián gặm nham nhở. Ngọc giũ nó trongluồng sáng của nắng mai giọi vào cửa sổ. Bụi bay mù mịt làm chị phải quay mặt đi.Trong chiếc áo ngủ tả tơi ấy Ngọc vừa giống ăn mày, vừa giống tù nhân, mặt mày sưnghúp, đường nét lệch lạc, biến dạng. Ngọc đóng cửa sổ, lại giường nằm.Tự nhiên nàng bật cười. Kẻ nào đạo diễn cái trò hề này ? Ban đầu chỉ là một mốitình đơn giản, nhẹ nhàng. Vì suốt ba mươi mấy năm tôi thiếu nên tôi phải đi tìm. Phancũng thế. Chỉ là bạn bè đi uống cà phê đi nghe âm nhạc. Còn bây giờ thì nổi tiếng cảnước. Quỷ cái. Ngoại tình. Đĩ ngựa. Kẻ vô luân. Dâm đãng. Cướp vợ. Giựt chồng. Kẻ thìhăm bắn, người thì dọa tạt át xít. Bạn bè tẩy chay. Xã hội đàm tiếu. Tất cả những cái đóngày càng đẩy chúng tôi lại gần nhau hơn.‘’Ngọc cười lớn. Chúng mày biết cái khỉ khô gì về tao. Hiểu quái gì về Phan, vềngười vợ nhạt nhẽo của Phan, về ông chồng dở hơi của tao. Sao chúng mày ngu quávậy ? Cái bọn đạo đức giả, bọn ăn thịt người. Cái bọn ganh tị, cả đời chỉ chực chui vàogầm giường người khác để rình rập bêu xấu’’. (trang 199-202)Ngu mấy các cai văn nghệ của đảng cũng hiểu rằng những câu trên nhắm vàobọn lãnh đạo (hiếu sát, phi nhân, đạo đức giả, cai trị bằng công an cảnh sát, chuyênrình mò người dân...). Vì thế không thể để ‘’Nổi Loạn’’ được. Và họ đã vội vã cho thu lại.Nếu không có chuyện ‘’cho ra rồi lại thu lại’’ này thì cuốn tiểu thuyết đã không gâyđược chú ý. Vì thực ra nếu so với Bảo Ninh, Phạm thị Hoài hay Trần mạnh Hảo vàNguyễn huy Thiệp, thì Đào Hiếu không nổi tiếng bằng. Vì cuốn chuyện đã được phổbiến ở hải ngoại, nên chúng tôi chọn cho vào một chương để độc giả có dịp nhìn vấn đềở một khía cạnh riêng, tương đối khác lạ, chứ không phải vì tư thế của tác giả, so vớinhiều nhà văn khác.CHƯƠNG VIINGUYỄN HỘ QUAY LẠI CHỐNG ĐẢNGNguyễn Hộ, sinh 1.5.1916 tại xã Hanh Thông, Gò Vấp, Gia Định, là một cán bộcộng sản kỳ cựu miền Nam, gia nhập đảng cộng sản khi mới 21 tuổi. Sau 1975 đã cóthời ông làm chủ tịch mặt trận tổ quốc Sài Gòn. Giữa năm 1987 ông về hưu rồi cùng vớimột số cán bộ cựu kháng chiến trong đảng như Tạ bá Tòng, đứng ra xin lập hội cácngười kháng chiến cũ, nhưng không được chấp thuận mà chỉ được phép lập Câu LạcBộ, quyền hạn và phạm vi hoạt động giới hạn hơn. Cùng đứng trong nhóm ông, banđầu có cả Trần văn Trà. Nhưng về sau Tướng Trà tách ra và quay lại theo chính quyềnchống câu lạc bộ này. Tổ chức của ông vất vả lắm mới ra được tờ ‘’Truyền ThốngKháng Chiến’’, chỉ phát hành được 3 số thì bị tịch thu, rồi đình bản. Câu Lạc Bộ bị giảitán và thay vào đó là một câu lạc bộ khác do đảng điều khiển. Ông Hộ nói rằng nhữngngười lũng đọan tổ chức này là các ông Võ trần Chí (lúc ấy là bí thư thành ủy Sài Gòn),67PHẢN KHÁNG PHẢN TỈNH THỰC HAY HƯ

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!