tình, phẩm cách và lương tri con người. Cứ lấy một ví dụ thiết thực nhất là chính tác giả.Ông đã không thể hiểu nổi tại sao có lúc ông đã từ chối một củ khoai mì với một anhlính trẻ vì quá đói đã ngửa tay xin ông, trong khi củ khoai mì của ông chưa cần tới vìông còn đang sốt chưa có thể lấy ăn. Dưới đây tôi chỉ xin chọn một vài hàng trích lảy từcâu chuyện thương tâm khá dài của tác giả:‘’Bỗng một tiếng người hỏi tôi: Anh ngủ à ?(trang 262-263)- Tôi định nằm chơi nhưng lại buồn ngủ, nguy hiểm quá! Tôi trả lời và mở mắt rathì thấy một anh bộ đội đứng sừng sững ở đầu võng. Mặt anh ta phù lên no tròn nhưmột cái bánh bao, mắt anh ta lờ đờ, hình như anh ta đang sốt. Anh ta nói ngay:- Đồng chí còn khúc sắn trên đầu võng. Chắc đồng chí không dùng cho tôi...tôixi..xin.Tôi ngồi bật dậy. Tôi như bị điện giật vì có người đụng tới cái bao tử sắp thủngcủa tôi. Tôi không nói năng gì mà cứ bàng hoàng. Tôi không hiểu anh ta nói gì cả. Và tôicũng đáp lại như một cái máy, không hiểu rằng mình đã nói gì!- Không được đâu đồng chí, đây là của một đồng chí khác, mà đồng chí đó đangsốt không ăn cơm được. Chứ phải của tôi thì tôi cho đồng chí ngay rồi. Đồng chí vớinhau mà! Hơn nữa đồng chí vào giải phóng miền Nam của tôi.Bây giờ nhớ lại những lời đó, tôi thấy thật xấu xa. Ghê gớm thay cái miệng conngười, cái miệng khôn ngoan hay ngu xuẩn cũng chỉ vì cái dạ dầy. Trong một con ngườicái cao nhất không phải là cái đầu mà là cái dạ dầy...Triết lý về cái dạ dầy còn được tác giả nói tiếp thật dài...Sau đó tác giả đã hốihận, tự trách và cố tìm cách chuộc tội bằng cách nhờ một người khác chuyển củ sắn tớianh lính đói kia. Nhưng người này đi được một quãng thì bóc ăn, còn ngoái nhìn lại nhưchế riễu tác giả.!‘’...mắt tôi trông thấy từng người rõ ràng. Chỉ cách tôi độ mười bước thì vỏ sắn đãrơi tơi tả xuống đất...Anh ta đã nuốt trửng cái lương tâm của tôi...’’Đến đây tôi xin trích nguyên văn một đoạn của tác giả để mô tả con đường họ đivà lý do tại sao không đến:‘’Tất cả những người tìm ra con đường xuyên qua hàng ngàn cây số rừng sâu núithẳm để đưa quân về ‘’giải phóng miền Nam’’ thật là giỏi chứ chẳng phải chơi đâu.Nhưng vạch đường là để cho người ta đi. Muốn cho người ta đi một con đường dài mộttrăm ngày thẳng thét, liên tục như vậy và là con đường núi, đường đèo, đường lội,đường trèo, đường đi đêm không đốt đèn, đường đi hai ngày với một bi đông nước vớimấy vắt cơm thiu, con đường mang vác khổ sai mà không đủ muối gạo ăn, con đườngqua sông không thuyền, con đường chưa ai đi và sẽ không ai đi nếu người ta biết trướcvàv.v...Muốn cho quân sĩ hành quân trên một con đường nguy hiểm như vậy, ít ra phảicho nó ăn uống, phải có thuốc men, có bóng cây, có nhà có trạm nghỉ ngơi thì mới hòngmong nó đi tới nơi được. Đàng này thì không có gì cả ngoài con đường trơ ra đó vớinhững dẫn đường bất mãn hà khắc, đôi khi ác nghiệt, và lúc nào cũng muốn rời bỏ chứcnghiệp của mình, một con đường đầy những người bệnh liệt võng (không phải liệtgiường, vì ở đây không có giường) với bom đạn máy bay không ngớt với những toánđào ngũ trở lui do cả cán bộ tiểu đoàn ‘’lãnh đạo’’ với những tên bất mãn tự gây thươngtích để khỏi đi tới nơi v.v...Một con đường như vậy bảo sao người ta vui vẻ hy sinh mà đicho được ?......chỉ nội cái sốt rét thôi cũng đủ đánh tan một nửa lực lượng vô Nam rồi. Vượttrường Sơn vai đeo ít nhất 30 kí súng đạn mà trong lưng chỉ có mỗi một kí muối và 20viên kí ninh. Tôi nghĩ lại mà rùng mình’’.196 PHẢN KHÁNG PHẢN TỈNH THỰC HAY HƯ
Hãy đọc thêm về con đường Trường Sơn vinh quang qua ngòi bút quặn đau củaXuân Vũ:‘’Trường Sơn, cái tên đó hùng vĩ thật, nghe thì thích lắm, xem ảnh thì ai cũng mêsay cảnh lạ kỳ thú, nhưng than ôi! Trường Sơn xanh bạt ngàn, xanh vô tận mà chẳngbới ra đâu được một lá rau, còn nấm của Trường Sơn nhiều người thèm quá, ăn bừa, ănxong, lỗ chân lông ra máu, mồm hộc máu ra mà chết. Nước Trường Sơn uống to bụng,phải nấu thật kỹ rồi mới dám nuốt vào. Mưa Trường Sơn thì bất ngờ và day dẳng thúiđất, thúi cả da thịt. (trang 111)‘’Trường Sơn đứng về mặt dinh dưỡng thì không có gì đáng ca ngợi cả, ngoại trừnhững bầy khỉ, voi và trâu rừng rất nhát, rất nguy hiểm. Tôi biết rằng con đường về làcon đường đầu thai một lần nữa, con đường về là con đường đói khát, con đường sấmsét, con đường đau khổ và gian khổ, con đường dốc, con đường dài, con đường đikhông đến mà rồi vẫn phải đi, trên vai phải mang theo những sứ mạng bày đặt, khôngbiết ai trao cho, một thứ vinh quang không có, một thứ tình cảm ái quốc cũng giả tạonốt, chỉ còn lại có tình cảm gia đình là thực thôi!’’Mỗi trang giấy trong tác phẩm, mỗi ngày trên con đường vào Nam, mỗi chặngđường trèo đèo vượt núi lội sông băng suối đều thấy toàn đói, khát, bệnh tật, hiểm nguyvà chết chóc, chết vì đói, chết vì bệnh, chết vì bom, vì hỏa tiễn, chết nằm trên võng, chếttrong hốc đá, chết không ai chôn, hay chôn mà để lòi hai bàn chân ra, chết trôi sông,chết vì bị cây đè, hay vì cây gẫy trong mưa đâm vào ngực, thậm chí chết vì bị huyện ủylàm tình trên võng, võng bị đứt, lưng cô gái rơi xuống đúng hòn đá nhọn bị trọngthương, không ai cấp cứu vì huyện ủy đã bỏ trốn! v.v...và v.v...Tất cả những thảm cảnh đó do ai gây nên ? Tác giả không nói một cách minh thị.Nhưng cứ đọc lời tựa và những trang cuối của cuốn sách thì thấy rõ đó chính là ‘’Đảngta’’ vậy. Vì lời tựa và đoạn kết không dài nên tôi xin trích nguyên văn ở đây để thay kếtluận riêng đối với cuốn đầu của bộ hồi ký Đường Đi Không Đến:‘’Thay lời tựa. (Đường Đi Không Đến, trang 10-11)Thuở bé đi học trường Quận tôi thường đi một chiếc xe ngựa quen ở chợ làng.Chủ xe là một lão già có lẽ đưa xe ngựa chuyên nghiệp. Khi tôi đến trường làng tôi đãthấy lão đánh xe đưa khách, và về sau, khi tôi lớn lên, tôi vẫn không thấy lão làm nghềnào khác.Thời ấy con ngựa của lão thật gầy. Không biết nó đã chạy mấy vạn lần trên conđường đá lởm chởm từ làng lên quận, cũng không rõ nó đã mang lại cho chủ bao nhiêubạc cắc xu năm, chỉ thấy nó gầy quá, hầu như không đủ sức kéo xe nữa, nhưng nó vẫnnện móng hằng ngày trên con đường quen thuộc ấy.Nó chạy chậm nổi tiếng. Điều đó làm cho lão già không hài lòng. Lão ta dùng roi.Nhưng roi không có kết quả. Thực ra không phải con ngựa chạy chậm vì lười mà chínhvì nó kiệt sức. Để lợi dụng cái sức còn lại trong con vật, lão già đã nghĩ ra một cách cóvẻ nhân đạo hơn. Lão ta buộc một mớ cỏ non trên đầu cần câu và buộc chiếc cần câudọc theo gọng xe.Mỗi lần con ngựa bị mắc vào xe nó cứ nhìn thấy mớ cỏ non đó nhảy múa trướcmặt nó, tưởng chừng nó có thể ngoạm được và nhai ngấu nghiến đi ngay.Nhưng tội nghiệp con vật ngây thơ, có ngay xương sống ra kéo chiếc xe đầykhách, mong rút ngắn cái khoảng cách giữa mồm nó và mớ cỏ. Cái mớ cỏ vẫn nhảymúa trước mặt nó, quyền rũ vô cùng, giục nó chạy tới, chạy nhanh tới.Con vật ngây thơ vẫn cố sức phi tới với chút sức tàn, mong đớp được mớ cỏ. Cóbao giờ lão chủ xe lại giải thích cho con vật thân yêu của lão vì sao nó chạy hoài mà197 PHẢN KHÁNG PHẢN TỈNH THỰC HAY HƯ
- Page 1 and 2:
PHẢN TỈNH PHẢN KHÁNG THỰC
- Page 3 and 4:
dành để nói về một tác gi
- Page 5 and 6:
colonialism to communism’’ (T
- Page 7 and 8:
Tổng bí thư, và cũng là lý
- Page 9 and 10:
vợ ông ta đã chết 2 tháng t
- Page 11 and 12:
người chết vì sốt rét rừ
- Page 13 and 14:
thanh trừng thì không thể nà
- Page 15 and 16:
tưởng của mình mà họ tin l
- Page 17 and 18:
cai trị của chính quyền cộ
- Page 19 and 20:
ạo lực lập chuyên chính vô
- Page 21 and 22:
sẽ được ra tòa để trả l
- Page 23 and 24:
nhất về cơ bản với đườ
- Page 25 and 26:
theo báo Sài Gòn Giải Phóng,
- Page 27 and 28:
Từng là chính ủy liên khu H
- Page 29 and 30:
ắt dân nhận, xong lại bảo
- Page 31 and 32:
chế độ chuyên chế không th
- Page 33 and 34:
không đồng ý, vì hiểu chữ
- Page 35 and 36:
dẫn một ít hàng trong ba văn
- Page 37 and 38:
cho cách mạng tháng tám và kh
- Page 39 and 40:
Tác giả vừa là nhà khoa họ
- Page 41 and 42:
một câu hỏi, một lời than:
- Page 43 and 44:
đạo của đảng cộng sản.
- Page 45 and 46:
Điều mà các tên chấp pháp
- Page 47 and 48:
nước, các đảng viên cộng
- Page 49 and 50:
chủ nghĩa cộng sản hứa h
- Page 51 and 52:
Nơi trang 359, sau khi nói về c
- Page 53 and 54:
nhận tội.‘’Trong nỗi tuy
- Page 55 and 56:
Đã không ngại chịu ‘’hè
- Page 57 and 58:
‘’Nguyễn Văn Linh, theo cha
- Page 59 and 60:
chia sẻ với nhau về mối ngh
- Page 61 and 62:
CHƯƠNG VINỔI LOẠN HAY NỖI O
- Page 63 and 64:
cám ơn bố mẹ tôi, cám ơn t
- Page 65 and 66:
....Ngọc nói dứt khoát:- Tôi
- Page 67 and 68:
- Đồ tồi! Anh có quyền gì
- Page 69 and 70:
nguyên văn như sau:‘’Lúc 7
- Page 71 and 72:
chính sách đổi mới của Vi
- Page 73 and 74:
ngày trước mắt, kèm theo nh
- Page 75 and 76:
ồi bà bị bắt giam hơn 7 th
- Page 77 and 78:
chủ, phong kiến, tư bản, ph
- Page 79 and 80:
Đừng lo gì cho chị cả. Rồ
- Page 81 and 82:
- Hàng mợ chuẩn bị đầy đ
- Page 83 and 84:
- Khi đi mẹ mày dặn: Khó kh
- Page 85 and 86:
quyền Việt Nam nên ngỏ ý v
- Page 87 and 88:
Việt Nữ, mà chỉ xin trưng d
- Page 89 and 90:
NHẬT KÝ VÀ CON NGƯỜI NGUYỄ
- Page 91 and 92:
Tín) và nhà riêng (Nguyễn ng
- Page 93 and 94:
Và Bút Bi nhận xét: ‘’Đ
- Page 95 and 96:
đừng làm người, làm con l
- Page 97 and 98:
Nhân dân xin đổi chức quyề
- Page 99 and 100:
Hôm Dương thu Hương nói chuy
- Page 101 and 102:
đến viếng xác, trên đườn
- Page 103 and 104:
thủ thế, để có thể tồn
- Page 105 and 106:
Chứng nhân đấu tố.Phấn đ
- Page 107 and 108:
máy bay Mỹ. Ban đêm dùng chi
- Page 109 and 110:
hiểm là gỡ mìn, cô còn ph
- Page 111 and 112:
‘’phải có chính sách đặ
- Page 113 and 114:
iết thêm nhiều thủ đoạn,
- Page 115 and 116:
khuôn viên dinh chủ tịch. Tha
- Page 117 and 118:
tình hình, hầu đi đến một
- Page 119 and 120:
Huỳnh tấn Phát, đảng viên
- Page 121 and 122:
Phạm ngọc Hùng.‘’Mỗi l
- Page 123 and 124:
Giai Phẩm Mùa Đông nói trên.
- Page 125 and 126:
Việt Nam. Nhưng chưa bao giờ
- Page 127 and 128:
1970, trang 6CHƯƠNG XIIINGUYỄN
- Page 129 and 130:
ài thơ của Nguyễn chí Thiệ
- Page 131 and 132:
Rồi ông viết:‘’Thái độ
- Page 133 and 134:
THƠ vẫn bắn và thừa dư s
- Page 135 and 136:
Bài thơ trên ông làm năm 1968
- Page 137 and 138:
Muỗi nhơn nhơn từng đàn van
- Page 139 and 140:
‘’Tù ăn chay nghĩa là khôn
- Page 141 and 142:
nén trong uất hận căm thù l
- Page 143 and 144:
(++) Năm 1984 ông lại viết v
- Page 145 and 146: được cử làm ủy viên chín
- Page 147 and 148: Bùi Tín đã tuyên bố trên Đ
- Page 149 and 150: * Điểm 6: Tuy chủ nghĩa xã h
- Page 151 and 152: cái xu thế tất yếu đó, h
- Page 153 and 154: của cấp lãnh đạo Việt Nam
- Page 155 and 156: tóm tắt. Ông cũng trực tiế
- Page 157 and 158: Minh có nói rằng: ‘’Phòng
- Page 159 and 160: là những nguyên lý cứng nh
- Page 161 and 162: hợt! (trang 78-83)Bùi Tín đã
- Page 163 and 164: tiếp xúc với nhiều nguồn t
- Page 165 and 166: 12.- Sách Đã Dẫn (nhà xuất
- Page 167 and 168: hô như vậy.Việc ông làm đ
- Page 169 and 170: người biết, cho dầu phải
- Page 171 and 172: quyền căn bản của con ngư
- Page 173 and 174: ‘’chân lý thuần túy’’,
- Page 175 and 176: những nhà trí thức khác đã
- Page 177 and 178: Khi Nguyễn Hộ chủ trương t
- Page 179 and 180: hôm nay nó cầm lon thuốc Đ
- Page 181 and 182: không thấy những giá trị d
- Page 183 and 184: Trừng.2.- Trong cuốn mà nhà x
- Page 185 and 186: Hà Nội, vì bị tai biến mạ
- Page 187 and 188: ạo của nó trên những vẻ b
- Page 189 and 190: ‘’duy tâm’’, lối ‘’t
- Page 191 and 192: động và đặc biệt ‘’B
- Page 193 and 194: nghĩa’’ đó, theo từ ngữ
- Page 195: iển nhạc mênh mông với mộ
- Page 199 and 200: trước khán giả Liên Xô cầ
- Page 201 and 202: thật.‘’Sao nó lại làm k
- Page 203 and 204: ta cho đi làm trong đội cầu.
- Page 205 and 206: lông che cho vợ thì cây đổ
- Page 207 and 208: 281)Xuân Vũ nói về trận Ấp
- Page 209 and 210: giành các chiếc ghế. Khi ng
- Page 211 and 212: đấy ạ. (...)(Tên đầu đả
- Page 213 and 214: có cùng một ý nghĩ chung: C
- Page 215 and 216: nhóm Nhân Văn Giai Phẩm.Cuối
- Page 217 and 218: Em mất quê rồi anh mất emV
- Page 219 and 220: thích nhất được Văn Cao so
- Page 221 and 222: ngoại biết đến nhờ bài k
- Page 223 and 224: càng thêm cảm xúc và sâu đ
- Page 225 and 226: hết quyền của 66 triệu ngư
- Page 227 and 228: Tướng Về Hưu đã được d
- Page 229 and 230: Cuối năm 1988 hai nhà thơ này
- Page 231 and 232: ồi tờ tuần san Time của M
- Page 233 and 234: Thế nhưng anh vẫn ngồi vào
- Page 235 and 236: Đoạn III. Ngọn cờ dân tộc
- Page 237 and 238: những gia đình nghèo vô gia c
- Page 239 and 240: người thì không nên tiến h
- Page 241 and 242: theo định hướng xã hội ch
- Page 243 and 244: Hoàng Văn Chí trích Jean Lacout
- Page 245 and 246: hội Nông đức Mạnh cũng là
- Page 247 and 248:
ông là chủ tịch đảng. Như
- Page 249 and 250:
máy của một đảng quốc t
- Page 251 and 252:
người phê bình Mác không ch
- Page 253 and 254:
Nó cũng là đồng bạc nặng
- Page 255 and 256:
nước kìa. Các người cộng
- Page 257 and 258:
Muốn chứng tỏ chúng ta khôn
- Page 259 and 260:
cho thế giới bừng tỉnh gi
- Page 261 and 262:
ông thâm trầm ít nói, thích
- Page 263 and 264:
Thụy (Vua Bảo Đại đã thoá
- Page 265 and 266:
Dân chủ hình thức. Độc tà
- Page 267 and 268:
Nuôi óc sinh nhân tài. Nuôi th
- Page 269 and 270:
Trong số những người trí th
- Page 271 and 272:
ông Thiệu còn xuất hiện v
- Page 273 and 274:
người đã đặt nghi vấn:
- Page 275 and 276:
Ryan, Phó Chủ Tịch Hội Ân X
- Page 277 and 278:
sau. Ngày 19 tháng 10 quốc hộ
- Page 279 and 280:
lên nắm quyền đã ‘’cởi
- Page 281 and 282:
giáo dục về quốc phòng cho
- Page 283 and 284:
Một số người dung hòa thì
- Page 285 and 286:
thảo luận trở thành bút chi
- Page 287 and 288:
mới quan trọng, thì họ lại
- Page 289 and 290:
cánh phải trọng chữ Tâm là
- Page 291 and 292:
Bản Tuyên Ngôn thành lập Đ
- Page 293 and 294:
Rút kinh nghiệm của Đông Âu
- Page 295 and 296:
thấy xuất hiện 4 câu vè đ
- Page 297 and 298:
đây Pascal nói chỉ có cái T