12.07.2015 Views

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS
  • No tags were found...

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

ta cho đi làm trong đội cầu. Lặn lội với sắt, siết bù lon, sơn cầu v.v...Mình không cónghề nên chuyện gì cũng phải làm. Mình có tranh đấu xin việc nhẹ thì nó bảo: Đảngviên phải gương mẫu. Thế là thôi. Kịp đến khi có phong trào về Nam thì nó móc mìnhlên từ dưới bùn đen. Nó lại cho mình về. Mình nói mình già rồi, vợ con mình ở ngoàinày cả. Vả lại mình bệnh yếu sức. Nhưng nó lại cũng bảo: Đảng viên nọ kia! Thế là phảiđi. Đấy đồng chí xem, bây giờ chồng Nam vợ Bắc. Vợ tôi nó đòi đi theo. Đi làm saođược mà đi ?’’ (trang 188)Sữa trên đường đi B và sữa ở Hà Nội:‘’Tôi nhìn thấy hộp sữa mà tưởng như một bảo vật chưa từng thấy. Thế màCường lại đem ra đãi chúng tôi! Ở Hà Nội có những lần tôi mua được sữa, nhưng mangvề nhà để đó chớ không dám ăn. Mua được hộp sữa cầm đi ngoài hè phố đã thấy hãnhdiện vô cùng rồi. Để hộp sữa ngự trong nhà, có khách đến trông thấy mình rất lấy làmtự hào, còn nói gì bạn gái đến mà mình khui hộp sữa đãi một ly thì còn gì bằng ?’’(trang...)Tác giả coi việc đem quân vượt Truờng Sơn, vượt sông Bến Hải, vào xâm chiếmmiền Nam là việc phi pháp, bất lương và:‘’Tôi phản đối tới cùng việc đưa những đội quân miền Bắc, vượt qua ranh giới đãđược quy định bởi công pháp quốc tế này, còn những người miền Nam tập kết nếu họmuốn trở về quê quán thì họ phải đuợc trở về như những Việt Kiều đi xa xứ nay hồihương, nghĩa là sự hồi hương của họ cũng phải được tổ chức công khai và họ phảiđược đưa đón hẳn hoi. Không một người Nam Bộ nào muốn sống trên đất Bắc kể cảnhững ông ủy viên trung ương đảng hoặc những ông cao cấp khác’’. (trang 351)Tác giả gắn bó với đất Nam bộ và ghét cay ghét đắng cái miền Bắc xã nghĩa đếnđộ khi đã đặt được chân trên phần đất phía Nam con Sông Bến Hải, ông viết:‘’Thằng nào giỏi theo đây mà bắt tôi, tôi nói thiệt ngay bây giờ, tôi gục ngã xuốngtôi chết thì cái xác của tôi vẫn lăn về phía Nam chứ không bao giờ để cho người ta lôi raphía Bắc. Đúng là ‘’vái cả mũ’’. Vái cả mũ tất cả những cái gì ở phía sau lưng tôi’’.(trang 352)Chỉ sau đó mấy trang ông cầu xin Thượng Đế:‘’Lạy Chúa, con là dân Nam Kỳ. Xin Chúa hãy ban cho con cái ân huệ nhỏ bénhất là cho con được trở về sống trên xứ sở của con’’. (trang 367)Và đó không phải chỉ là ước muốn cũa riêng ông. Ông cho biết:‘’Tôi đã từng đọc một dòng chữ như những vết sẹo trên da một cây cổ thụ: ‘’Thàchết không quay lại cuộc đời đất Bắc bạc bẽo’’.Về dòng chữ này ông bình luận: ‘’Thế mới biết người Nam Bộ vượt Trường Sơntrở về miền Nam với vô số ý nghĩ phức tạp, nhất là ý nghĩ oán hận chớ không phải ‘’đigiải phóng miền Nam’’ như những kẻ lãnh đạo lầm tưởng’’. (trang 373)Trên đất Bắc, chẳng những lòng người bạc bẽo mà cảnh sống lại quá thê thảmbộc lộ rõ bản chất của cái thứ ‘’thiên đường xã nghĩa’’ mà tác giả đã để hai tập truyệnngắn để miêu tả, cuốn ‘’Thiên Đàng Treo’’ (Người Việt xuất bản 1990) và cuốn ‘’ThiênĐàng Treo Đứt Giây’’Mạng Người Lá Rụng là cuốn thứ 3 trong bộ hồi ký Đường Đi Không Đến. Tácgiả cùng bạn bè và đám tàn quân của tiểu đoàn Mạnh Rùa vẫn leo đèo lội suối, băngrừng đi dưới bom đạn tiến vào miền Nam. Đây là chặng cuối. Vắt, muỗi đòn xóc, suốinước độc có giảm. Nhưng bom đạn thì bị nhiều hơn. Người chết cũng nhiều hơn:‘’Đường đi nắng sớm mưa chiều Bao nhiêu lá rụng bấy nhiêu mạng người’’Hãy đọc vài hàng cảm nghĩ của tác giả lác đác trong tập này:203 PHẢN KHÁNG PHẢN TỈNH THỰC HAY HƯ

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!