12.07.2015 Views

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS
  • No tags were found...

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

chủ, phong kiến, tư bản, phản động...Thường dân Việt Nam (Hằng) bị sống giữa hai lằnđạn: Quốc cộng tranh chấp khiến dân lành đói khổ chết chóc. Chúng tôi xin trích dẫnmột vài đoạn để độc giả xét xem có đúng là tác giả ngụ ý như vừa nêu không.Cải cách ruộng đất những năm 1955-1956:Chính bảo chị phải chấm dứt liên hệ với chồng:- Chị Quế, từ này về sau chị không được gặp mặt, không được nói năng, khôngđược trao đổi bất cứ việc gì với tên Tốn.- Tên Tốn?...Sao cậu lại gọi anh ấy như thế ?- Vì anh ta là phần tử bóc lột.- Bóc lột ?- Gia đình anh ta thuộc thành phần địa chủ, kẻ thù của dân tộc...Theo tình hìnhđược cung cấp hắn thuộc thành phần phải đem đấu tố.- Đấu tố là thế nào hở cậu ?- Là kẻ có tội phải cúi đầu nhận tội trước bà con nông dân.Mẹ tôi run rẩy nói:- Từ xưa tới nay gia đình anh ấy vẫn ăn ở hiền lành, chưa làm điều gì độc ác.Cậu biết đấy, ở làng ai xấu ai tốt xóm giềng đều biết cả.Cậu Chính nghiêm giọng bảo:Chị không được để kẻ khác lung lạc...Nếu không nghe em chị sẽ bị đào thải khỏiđội ngũ, chị sẽ chịu các hình thức kỷ luật của cách mạng.Mẹ tôi òa khóc:- Nhưng xưa nay chị và anh ấy vẫn sống êm thấm với mọi người. Anh Tốn tốtnhịn lắm...Chị không biết anh bóc lột ra sao...Mà chị cũng chưa nghe những điều em nóibao giờ...- Chưa ai nói thì bây giờ đội cải cách nói, cách mạng nói. Chị Quế, chị phải ngheem...Cuộc đối thoại ấy diễn ra trước mặt một số bà con thân quyến. Ai nấy sợ xanhmặt, lặng lẽ ra về. Mọi người không hiểu vì sao bà lão Tam, chủ nhân của một mẫu támruộng hương hỏa lại trở thành kẻ thù với mình, thành giai cấp bóc lột phản động...Phải, mẹ tôi đã không hiểu được tai họa giáng xuống đầu mình. Mẹ tôi khiếp sợnhư nhiều người khác đã khiếp sợ vào lúc đó. Cậu Chính đã triển khai đội cải cách rấtnhanh. Bà nội tôi và cô Tâm chịu quỳ trước sân đình, đầu gục xuống, hai tay vòng trướcngực. Trước mặt hai người là dân làng đốt đuốc ngồi. Họ có nhiệm vụ lắng nghe nhữnglời đấu tố. Và mỗi khi có tiếng hét bật lên: ‘’Đả đảo địa chủ’’, họ có nhiệm vụ giơ tay lênhô thật to: ‘’Đả đảo. Đả đảo...’’Hô càng to càng chứng tỏ tinh thần cách mạng vững vàng, chứng tỏ lòng cămthù giai cấp bóc lột. Mà trong đám đông ấy không ít những nông phu có ruộng đất vớitình yêu máu thịt, nhờ kinh nghiệm lao động và tính cần mẫn mà có được một nóc nhà,một con trâu với vài ba vựa thóc. Chỉ cần một lời tố giác điêu toa, họ dễ dàng nhảy từđịa vị của người ngồi tham dự xuống đáy hố của kẻ bị kết án. Tai họa, nỗi nhục nhã, cáichết treo lơ lửng tựa một trái cây chín rục trên cành cao, không biết nó rụng xuống lúcnào. Bởi lẽ đó trong tiếng hô rầm rập của đám dân làng, không ít những tiếng gào đểche lấp cơn sợ hãi, một cách tự trấn an tinh thần, một cách cầu lợi thấp hèn, cái thấphèn mà con người khó tránh khỏi trong những cơn giông tố. Mẹ tôi kể rằng trong đámdân làng có hai kẻ được liệt vào loại cốt cán đã đấu tố bà nội tôi và cô Tâm. Người thứnhất là một gã du thủ du thực, sống lang thang hết làng này sang làng kia...’’……..77PHẢN KHÁNG PHẢN TỈNH THỰC HAY HƯ

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!