12.07.2015 Views

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

PHỎNG VẤN TÁC GIẢ MINH VÕ - Giao cảm

SHOW MORE
SHOW LESS
  • No tags were found...

Create successful ePaper yourself

Turn your PDF publications into a flip-book with our unique Google optimized e-Paper software.

thành trường đấu. Địa chủ lớn, cường hào ác bá điển hình trong các xã được đưa lênđấu tố và đem ra trước tòa án của nông dân xét xử. Suốt đêm lửa đuốc cháy rần rật,khói tỏa ngút trời. Suốt đêm tiếng trống tiếng kèn, tiếng hô, tiếng la hét của đám đôngvang động. Đội du kích đi tuần tra, lưỡi lê giương sáng quắc. Các đội viên du kích súnglăm lăm chĩa về phía trước trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Mắt họ cũng sáng quắcnhư lưỡi lê vì tinh thần cảnh giác, nhìn như lục soát đám bộ hành. ‘’Không để bọn địachủ lọt lưới’’ Khẩu hiệu kẻ ngang dọc trên đường, bằng đủ loại chữ. Bất cứ người nàobị họ gọi tới cũng run như cầy sấy, trước những ánh mắt hừng hực căm hờn một sựcăm hờn rất an nhiên không cần căn đế và lý trí...’’ (trang 55)‘’...Cô tôi khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân lại rồi kể:- Hồi cải cách, cô biết đấy, ngôi nhà này chia làm đôi, một nửa cho thằng Bích,một nửa cho con mụ Nần. Chúng đuổi tôi ra cái lều của thằng mõ, kề với đình làng.Trong tay chỉ có ba sào ruộng xấu, trâu không, bò không, cày bừa không. Bòn được vàichục bạc đưa cả cho chú Tốn. Nhiều đêm không ngủ, tôi ngồi nhìn đám ruộng trắng,nước mắt ứa hai hàng. Giá cứ đâm đầu xuống giếng làng là rảnh chuyện. Mà duyênnghiệp ma quỷ đưa đón, ngày nào cũng dăm sáu bận đi qua cái giếng trước cửa đình.Nước trong leo lẻo cứ như mời gọi. Soi mãi bóng xuống mặt nước, tôi lại nghĩ: ‘’Chết thìkhỏe xác, nhưng mà hèn. Những kẻ bức hại mình, nhăn răng cười trước mộ. Phải sốngđể nhìn ngày tận mạt của chúng...Phải sống để xoay ván cờ với Trời già.’’. (Trang 70)Chữ hiếu của người cộng sản duy vật:‘’...Chợt mẹ tôi bật kêu:- Sao cậu chẳng hỏi gì giỗ tết thày u thế ? Bao nhiêu năm...Cậu Chính thở dài:- Ối dào, chị khéo đa sự. Thày u chết lâu rồi còn hỏi làm gì ?Mẹ tôi khóc dấm dứt:- Nhưng mà là thày u của mình. Chết hay sống cũng vậy. Thày u chỉ có cậu làngười nối dõi.Cậu Chính gắt:- Chị ăn nói lạ, thời buổi này là thời duy vật, không ai còn nghĩ vớ vẩn như chị.Chết là hết...Cán bộ ra nước ngoài chỉ lo buôn bán:Trong thời gian Hằng làm lao động xuất khẩu ở Liên Xô, cậu nàng đã sang đó hailần. Lần nào cũng gọi cháu lên nhờ việc buôn bán kiếm tý tiền còm. Có lần còn đi làmmướn cho những sinh viên trẻ khiến cho bọn này khinh khi. Hãy đọc vài đoạn đối đápgiữa hai cậu cháu:‘’...Tôi nói: Cậu khe khẽ thôi. Có phải ở nhà mình đâu ?Cậu há miệng: Ờ ờ......Qua gian sảnh chúng tôi thấy hai phụ nữ đang ngồi đan áo. Cậu bảo:- Cháu giỏi tiếng Nga, bán được mấy cái áo len cánh dơi cho các cô này thì tốt...- ...Cậu ở một mình ?- Ờ, tiêu chuẩn của cậu...Ngẫm nghĩ tí chút cậu nói thêm: Ở một mình là tiệnnhất...Nói xong cậu đưa mắt liếc ra ngoài cửa sổ. Nơi đó những mái nhà thành phốhiện lên trong làn ánh sáng trắng như sữa của bình minh. Cậu ngó nghiêng lần nữa, vẻyên tâm. Lúc đó cậu nói:- Cháu đem giải quyết mớ hàng này...Rồi quỳ xuống, cậu lôi chiếc túi du lịch nhét trong ngăn dưới cùng của chiếc tủ gỗra:80PHẢN KHÁNG PHẢN TỈNH THỰC HAY HƯ

Hooray! Your file is uploaded and ready to be published.

Saved successfully!

Ooh no, something went wrong!